Makét 02

Linh Ta Linh Tinh Cùng Định Nguyễn

Đồ đạc không nhiều cố mà nhớ hết
Một lồng chim hàng xóm sáng nào cũng hót
Tiếng rao bánh khúc không rõ lời
Tia nắng đúng chín giờ vào lọt khe cửa sắt
Chạm viên gạch số ba
Từ ngoài đếm vào
Từ trái đếm vào
Từ ngoài đếm vào
Từ trái đếm ra
Ngày nào
Cũng thế
Đếm
Vào
Rồi
Lại
Đếm
Ra…

Tôi bắt gặp bộ ảnh Linh Ta Linh Tinh #1 qua facebook sau khi được ‘thích’ bởi một người bạn chung. Bộ ảnh mô tả những không gian mang thứ ánh sáng nhiều màu sắc đối lập xuyên suốt cùng bố cục chân phương như hút người xem vào phân cảnh của một bộ phim điện ảnh. Có vẻ nhiếp ảnh đến với anh, hoặc anh đến với nhiếp ảnh một cách nhẹ nhàng, đâu đó có đôi chút tự sự đượm buồn. Anh bỏ qua các thủ thuật về thị giác thường thấy trong ảnh đường phố, thay vào đó là góc nhìn tò mò, giữ khoảng cách với nhân vật làm cho ảnh của anh có sức hút như một bộ phim có cái kết mở, tuỳ theo trải nghiệm và lối tư duy của người xem mà tự tìm ra lời giải cho mình.

Đối với anh, nhiếp ảnh là gì?
Công việc chính của mình là về kiến trúc và chụp ảnh ban đầu chủ yếu hỗ trợ cho công việc thiết kế. Sau này thì nhiếp ảnh như một cách để nhìn nhận mọi thứ ở một góc khác đi ngoài công việc và cuộc sống thường nhật. Nó như một cuộc hẹn hò riêng tư mà mình là chính mình nhất.

Anh tìm thấy nhiều cảm hứng từ phim ảnh?
Những gì gây được cảm hứng lớn cho mình thì ít nhiều mình đều bị ảnh hưởng. Nó đến từ nhiều thứ khác nhau, không đơn thuần từ phim ảnh. Có lẽ ngôn ngữ của phim và nhiếp ảnh gần nhau nên điều này dễ nhận thấy hơn. Mình hay xem những dạng phim mà có thể làm xáo trộn cảm giác mơ hồ bất định. Như là Lost In Translation, Mùa Hè Chiều Thẳng Đứng, Chungking Express hay You,The Living,… Nó ở trạng thái lưng chừng giữa những điều bất thường đối lập nhau, vừa buồn bã vừa hài hước, pha trộn tự nhiên giữa thực tại và ước muốn, giữa lãng mạn và thực tế. Mình cũng đặc biệt yêu thích cảm giác ấy trong truyện Đồ Vật của George Perec và Istanbul của Orhan Pamuk.

Anh có thấy mình tò mò và lãng mạn?
Mình nghĩ là không nhiều, chắc mỗi thứ một chút…

Anh tìm kiếm gì ở một không gian mới?
Mình không chủ định tìm kiếm môt điều gì cụ thể. Dù vậy, mình dễ bị thu hút bởi những khung cảnh mang tính phi-thiết kế: tự do, không gò ép và có gì đó lộn xộn, ít chuẩn mực và pha trôn bởi nhiều yếu tố ngẫu nhiên khác nhau… Hơi buồn cười là nó như kiểu hoàn toàn trái ngược với tính chất công việc mình đang làm.

Việc đi bộ là một phần quan trọng trong nhiếp ảnh của anh?
Điều này mình nghĩ nó cũng bình thường và rất tự nhiên với những người chụp ảnh đường phố.

Anh có dự án nhiếp ảnh nào đang thực hiện và muốn chia sẻ với bạn đọc, Linh Ta Linh Tinh #2?
Nhiếp ảnh giờ vẫn như một cuộc hẹn hò khi rảnh rỗi. Chắc vẫn loanh quanh với những thứ linh ta linh tinh. Linh Ta Linh Tinh #2 nếu có, sẽ là khi mình có những cảm giác về mọi thứ khác hơn bây giờ . Còn dự định với dự án ảnh có đề tài cụ thể, dài hơi và xuyên suốt sẽ cần cách tiếp cận khác, mất nhiều thời gian và suy nghĩ ‘nghiêm túc’ hơn. Nên những dự định ấy vẫn chỉ dừng ở dự định.

Cảm ơn anh, chúc anh sớm tìm được cảm hứng mới cho các dự án nhiếp ảnh tiếp theo!

Định Nguyễn là một nhiếp ảnh gia đường phố hiện đang sinh sống và làm việc tại tp. Hồ Chí Minh. Anh thực hành nhiếp ảnh như một cách nhìn nhận cá nhân về các sự vật, sự việc xung quanh mình.
Kết nối với Định tại FacebookInstagram.

*Trích đoạn trong bài thơ “Danh Sách Dọn Nhà” của Phan Thị Vàng Anh.